Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 146: Viễn Cổ Ma Lang




“Ngao ngao ngao ngao ngao...!!!!!”

Nắm tay cứng hơn cả sắt thép của mình đột nhiên nổ tung một cách khó hiểu, đây quả thực là một chuyện mà Tử Hoàng Đệ Hazārofu không thể nào tưởng tượng được.

Sau mấy giây ngây ngẩn, Hazārofu lập tức rú thảm. Tiếng rú tê tâm liệt phế của hắn vang vọng khắp khu di tích.

“Làm sao có thể!? Làm sao có thể!? NGAOOOOO... Chỉ là nhân loại nhỏ bé yếu ớt... Vậy mà... Dám... Dám hủy một tay của ta, ngao NGAOOOO...!!!!!! Xé xác ngươi! Ta muốn xé xác ngươi! Thằng ranh khốn kiếp!!!!!!”

Sợ hãi cùng đau đơn kịch liệt kích thích dòng máu tàn bạo của thú nhân trong người Hazārofu. Sự bạo ngược và điên cuồng bùng lên từ trên người hắn tựa như núi lửa. Lấy hắn làm trung tâm, ma lực màu đen phun ra cuồn cuộn và khuếch tán ra khắp bốn phía.

Ù ù ù ù ù ù ————!!!!

Dường như không chịu nổi sức mạnh và khí thế hung bạo phát ra từ trên người Hazārofu, toàn bộ khu di tích ngầm khổng lồ bắt đầu lay nhẹ và phát ra những âm thanh rên rỉ.

Những vết rách hình mạng nhện bắt đầu xuất hiện trên cả trần và vách tường của căn phòng đá. Chỉ đơn thuần là tiếng gầm thét và khí thế mà đã có thể tạo thành kết quả như vậy, có thể thấy được là trên cơ sở đã ‘Thần Thú Hóa’, việc dòng máu viễn cổ sôi trào và cuồng bạo đã tăng cường sức mạnh cho Hazārofu tới mức nào. Nếu nói trạng thái nguyên thủy là 10, sau khi Thần Thú Hóa là 100, vậy thì giờ, sau khi cuồng hóa, sức mạnh của Hazārofu tối thiểu phải là 500.

“Dám chọc giận hậu duệ của thú thần! Ranh con, trả giá bằng cái chết cho hành vi của ngươi đi! Sợ hãi, run rẩy, sau đó nát bấy đi!!” Trong cơn điên cuồng, Hazārofu phát ra tiếng gầm thét. Ma lực màu đen cuồn cuộn phun ra càng lúc càng nhiều, thân hình của Hazārofu lại một lần nữa phồng to lên một vòng, nhẹ nhõm vượt qua 10m.

Hoàn toàn không để ý tới cánh tay phải đã bị nghiền nát, lúc này, đôi mắt của Hazārofu đã trở nên đỏ quạch như máu. Đau đớn kịch liệt và sự sỉ nhục đã khiến hắn trở nên điên cuồng

Chỉ là một thằng ranh loài người, vậy mà chỉ tiện tay một cái lại có thể đánh nát một tay của hắn. Không thể tha thứ! Không thể chịu được! Nỗi sỉ nhục này tuyệt đối không thể chịu đựng được!

“NGAOOOOOOOO ————————————!!!!!” Trong tiếng gầm chói tai của Hazārofu, tất cả ma lực đang cuồn cuộn tuôn ra dường như nhận được mệnh lệnh mà nhanh chóng chui ngược trở về lại trong cơ thể khổng lồ của hắn.

“Sức mạnh không sai! Kojou, hai đứa lui về sau một chút đi!”

Cảm nhận được sự thay đổi của Hazārofu, Ye Jian cũng thu hồi lại tâm thái thả lỏng của mình.

Thật không ngờ một con thú nhân chưa khai hóa lại có thể bộc phát ra sức mạnh như thế này. Mặc dù vẫn chưa thể nào so sánh được với sức mạnh của primogenitor, thế nhưng trong trạng thái này, sức mạnh của Hazārofu thật sự đã hoàn toàn vượt qua sức mạnh của con hầu tước ma cà rồng thuộc Vương Triều Tuyệt Diệt mà cậu gặp được lần trước.

Lúc này, Ye Jian bắt đầu cảm thấy có hứng thú nồng nặc đối với những thú nhân đạt cấp phản tổ khác.

Cái tên Tử Hoàng Đệ trước mặt này, chỉ mới ‘Thần Thú Hóa + Cuồng Bạo’ thôi, mà sức mạnh đã vượt qua cả hầu tước ma cà rồng thuộc thế hệ cũ rồi, trong khi đó, huyết thống của hắn chỉ mới là ‘tối thượng vị’, hoàn toàn không thể so được với các thú nhân phản tổ. Nếu vậy những thú nhân phản tổ kia, sau khi thần thú hóa thì sẽ có kết quả như thế nào? Có phải là huyết thống càng tinh khiết thì khi thần thú hóa, tỷ lệ sức mạnh gia tăng cũng sẽ cao hơn không?

Nếu đúng là vậy thật, vậy thì khả năng ‘thực lực của các thú nhân phản tổ có thể sánh ngang với primogenitor’ là rất cao, thậm chí, chưa biết chừng là thực lực của những kẻ đó còn có thể đạt tới cảnh giới của thần thú thời viễn cổ.

Mặc dù đây chỉ là giả thuyết, thế nhưng nó vẫn có tính logic nhất định, cho nên giả thuyết này hoàn toàn có thể xảy ra.

“Không biết ‘Thần Thú’ của thế giới này mạnh tới đâu? Có thể cắn nuốt cả trái tim của người khổng lồ (thần linh), vậy... Chờ chút! Tổ tiên của thú nhân, không, tổ tiên của người sói là ma sói cắn nuốt trái tim của người khổng lồ?” Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu của Ye Jian khiến cậu liên tưởng tới điều gì đó, chỉ là cậu không bắt được tia linh quang chợt lóe này.

‘Cảm giác... Cảm giác giống như là... Truyền thuyết này... Mình đã nghe ở đâu rồi... Rất quen! Nhưng mà vẫn có chút không đúng...’ Nhíu nhíu mày, Ye Jian cố gắng bắt kịp tia linh quang kia, chỉ là ngay lúc cậu đang cố gắng chỉnh sửa lại suy nghĩ của mình thì một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên cắt đứt luồng suy nghĩ của cậu.

“NGAOOOO!!!! Toàn bộ đều chôn vùi ở đây đi, đám ranh con! Thú thần hống ————!!!”

Ma lực khổng lồ chợt bùng lên từ trên người của Hazārofu, sương mù màu đen phun ra cuồn cuộn.

Chỉ trong chớp mắt, một con ma sói to hơn Hazārofu gấp mấy lần chợt hiện lên trên đầu của hắn, đây là một con sói khổng lồ được ngưng tụ từ ma lực. Nghe thì có phần nào giống như kenjuu của ma cà rồng, đều là những tập hợp thể hình thành từ ma lực, thế nhưng điểm khác nhau giữa hai bên là kenjuu thì có ý thức riêng, còn con ma sói này thì hoàn toàn không có ý thức.
Bất quá, cho dù như vậy thì khí thế và sức mạnh của con ma sói này vẫn mạnh hơn quá nhiều so với kenjuu của một hầu tước ma cà rồng, có thể nói là sự cách biệt mang tính áp đảo.

“Ma sói sao?” Nhìn chăm chú vào con ma sói màu đen không rõ hình hài ở trên không, đôi mắt của Ye Jian lóe lên những tia sáng lạ.

Nơi này không tiện để Fenrir ra sân, nếu vậy...

“Tưởng là chỉ có ngươi mới có sao?”

Hai tay chập lại với nhau, lập tức, một luồng ánh sáng ‘Tịnh Hóa’ màu trắng noãn chợt bùng lên và hội tụ trên đầu của Ye Jian. Trong nháy mắt, một con bạch hổ còn lớn hơn cả con ma sói đã hiện ra trên đầu của Ye Jian.

“Chẳng qua chỉ là phép ngưng hình cơ bản nhất, có gì đáng để đắc ý? Còn dám gọi là ‘Thú Thần Hống’ ? Tục không chịu được!” Nhìn về phía Hazārofu, Ye Jian khẽ bĩu môi khinh bỉ.

Vốn dĩ, thấy Ye Jian cũng ngưng tụ ra ‘Thần Thú’, Hazārofu còn có chút khiếp sợ. Thế nhưng khi vừa nghe được tiếng khinh bỉ của cậu, hắn lập tức phát ra tiếng gào thét đây giễu cợt.

“Phép ngưng hình? Ha ha ha ha ha! Ranh con ngu xuẩn, mang theo sự ngu muội của ngươi mà chết đi!”

Nhận được lệnh của chủ nhân, con ma sói khổng lồ màu đen lập tức đánh về phía Ye Jian.

Thấy địch nhân đã ra tay, Ye Jian cũng không ngồi yên. Khẽ vung tay lên, con bạch hổ được cậu ngưng tụ từ sức mạnh ‘Tinh Lọc’ cũng lập tức nhào lên.

“Rống ——————!!!!!”

“NGAO ——————!!!!!”

Hai con hung thú lập tức đụng vào nhau, kết quả là sau đó, trên mặt của Ye Jian lẫn Hazārofu đều cùng lộ ra vẻ giật mình. Nói đúng ra thì Ye Jian là giật mình, còn Hazārofu thì là kinh hãi.

Sức mạnh tinh lọc vốn luôn luôn thuận lợi, vậy mà giờ lại chỉ có thể đánh ngang tay với đối phương, thậm chí hơi thua một bậc? Phải biết rằng đây là linh lực có chất lượng cao nhất của một vị thần ba chữ số thượng vị. Nguồn sức mạnh như thế ngưng tụ thành bạch hổ, đáng lý ra phải chiến thắng đối phương một cách áp đảo mới đúng.

Thế nhưng sự thật là, khi bạch hổ và ma sói xông vào nhau, cả hai đều dễ dàng bị xé nát, thậm chí con bạch hổ của cậu còn bị đánh tan cả cơ thể, trong khi con ma sói của đối phương vẫn còn nửa người. Điều này chứng tỏ rằng ‘chất lượng’ sức mạnh của đối phương đã có phần vượt qua sức mạnh ‘tinh lọc’ của cậu.

Điều này không thể không khiến cho Ye Jian cảm thấy kinh nghi.

Về bên phía Hazārofu, lúc này thì hắn đã hoàn toàn phát cuồng và mất kiểm soát.

“Không! Không thể nào! Làm sao có thể!? Thần thú được ta triệu hồi từ huyết mạch của tổ tiên, làm sao có thể bị giết chết dễ như vậy? Chỉ là phép thuật ngưng hình, làm sao có thể? Ngươi rốt cục đã làm gì!? Thằng ranh con chết tiệt!!!”

Hazārofu phát điên mà gào thét. Kết quả xảy ra đã hoàn toàn vượt qua sức chịu đựng của hắn. Hắn không thể nào tin nổi rằng ma sói mà hắn triệu hồi lại bị con bạch hổ của đối phương xé nát một nửa cơ thể.

Mặc dù con bạch hổ của đối phương đã phải chịu đả kích mang tính hủy diệt và hoàn toàn tan ra, thế nhưng sức mạnh thần bí ẩn chứa trong con ma sói cũng bị xóa mất hơn một nửa rồi. Mà vấn đề là, đối phương chỉ dùng phép thuật ngưng hình cơ bản, là cơ bản.

Chuyện này không thể nào!

Là một thú nhân tối thượng vị, Hazārofu hiểu rõ bản chất của con ma sói mình gọi ra. Nó không thể nào chỉ là sản phẩm của một phép ngưng hình thấp kém, nó là ý chí tổ tiên được cụ hiện hóa. Hắn đã phải dùng huyết mạch viễn cổ trong người mình để làm vật hiến tế, dùng tất cả ma lực của mình làm môi giới, còn phải mượn thiên phú độc nhất vô nhị của tộc thú nhân làm chìa khóa mới có thể triệu hồi được ma sói.

Ấy vậy mà ma sói lại bị một thằng ranh loài người dùng phép ngưng hình cơ bản đánh trọng thương?

Convert by: Strauss